Tôi lớn lên ở một góc nhỏ Pleiku (Gia Lai) từ những ngày thơ bé, nơi mà nhà cách nhà chừng chục bước chân, những mái tôn thấp lô nhô có treo thêm chiếc ăng ten bắt tín hiệu cho chiếc tivi cũ. Con đường đất đỏ cong cong, vẹo vẹo, chạy hun hút vào những rừng rẫy, có cao su, có cà phê, có cả những vạt đồi hoa.

Đám trẻ con chúng tôi ngày ấy thường đứng trên những mỏm đồi cỏ cao gần nhà, nhìn về phía xa xa rực rỡ nhiều màu sắc, thay đổi theo mùa. Khi thì xanh của lá, lúc thì trắng của hoa, có những khoảng vàng rực rỡ như nắng thu, chỉ đứng xa xa nhìn rồi đoán xem nơi ấy là gì. Là rừng cao su cho dòng mủ trắng, là đồi hoa cà phê sực nức mùi thơm, hay vạt hoa dã quỳ vàng đong đưa giữa trời thu.

Dã quỳ đẹp nhất vào đầu thu, sắc lá xanh biếc, những nụ hoa vừa chớm nở e ấp bung cánh. Sau những tháng hè, những giọt mưa rớt rơi cuốn trôi hết bụi bám, Pleiku như được mặc lên chiếc áo màu tốt tươi chạy dọc khắp từng con phố hàng cây, nhưng phải chạy ra xa trung tâm để tìm thấy sắc vàng của mùa hoa dã quỳ đang mùa nở rộ.

Ngày bé, tôi ghét cái vị đắng đắng lại còn hăng hắc của loài hoa mọc dại ấy, lớn lên lại thấy nó đẹp và tự hào biết chừng nào. Loài hoa đặc trưng của Tây Nguyên lộng gió, được bồi đắp tốt tươi bởi đất đỏ bazan. Người lớn hay lấy hoa để ví von dạy con cái, sau này lớn lên phải kiên cường như hoa, dẫu qua bão táp mưa sa, lụi tàn bao lần thì vẫn tiếp tục đâm chồi vươn lên, mùa theo tháng năm, chưa bao giờ thấy nó thôi không bung cánh mềm, sắc tươi lộng lẫy.

Thế rồi từ bao giờ, tôi cũng chẳng còn ghét những vạt dã quỳ mọc dại ngay bên hông nhà. Cũng chẳng biết từ bao giờ, tôi lại thích được chụp lại những rừng hoa nở rộ khi sắc trời vào thu. Không biết nắng và hoa thì bên nào rực rỡ hơn. Chẳng rõ liệu tháng năm đi qua, hoa có mãi tươi tốt rồi bung hoa mỗi độ thu ghé.

Giờ khách du lịch đổ về đông nghịt khi phố núi mới vừa ngớt mưa, ngắm sắc thu Pleiku dịu dàng, nhìn giọt nắng rơi vụng về bên hiên nhà lộng gió. Hoặc rời xa trung tâm, lặn lội đâu đó chỉ để được ngắm những vạt hoa vàng, tạo dáng với hoa, thử xem có đủ rực rỡ để át đi cái sắc như màu nắng ấy. Hoa kiêu hãnh ngẩng cao với ánh mặt trời, lá xanh đong đưa theo gió chiều mơn man ve vuốt.

Tôi lớn lên theo mùa hoa, càng hiểu về loài hoa dại mang tên dã quỳ ấy, lại càng thấy yêu nó, càng muốn ghi lại hình ảnh từng mùa hoa. Hoa thì vẫn cứ mãi rực rỡ, chỉ có tôi phải lớn lên, rời xa những mái nhà tôn thấp lô nhô để tìm thấy mình giữa trùng trùng năm tháng. Để thi thoảng ngắm lại những tấm ảnh mình từng ghi lại một mùa hoa, ước mình được như hoa, mãi rực rỡ giữa nắng mùa thu, vẫn tốt tươi mặc kệ Tây Nguyên vẫn đang từng ngày thay đổi.

LI PHAN