Đắk Lắk cũng như nhiều địa phương ở miền Trung, nơi mỗi năm phải đón nhận rất nhiều cơn bão, trận lũ. Trận lụt lịch sử vừa qua, dù cư dân nơi đây đã có nhiều trải nghiệm với bão lũ, song kinh nghiệm dân gian truyền đời vẫn không thể đoán trước những bất thường của thiên nhiên. Hai nhà thơ Lê Thiếu Nhơn và Huỳnh Văn Quốc cùng sinh ra và lớn lên ở vùng đất này, đã bày tỏ cảm xúc thi ca sau trận lũ và cũng là gửi trao niềm hy vọng vào một ngày mai yên bình hơn.

Giữa trưa chạy bão, nửa khuya chạy lũ
Nước mắt héo khô trên mỗi phận nghèo
Người miền Trung gọi nhau từng lời sóng
Chỉ mong qua hết tháng ngày gieo neo
Vòng tay biển ôm giấc mơ nặng trĩu
Mảnh lưới dân chài hụt hẫng trùng khơi
Không ai đoán được bao giờ giông gió
Không ai đoán được bồi lở sông trôi
Xóm nhỏ mùa đi cát rờn rợn trắng
Bóng trăng xưa vời vợi nỗi lênh đênh
Ngôi nhà ấu thơ về sương khói cũ
Mẹ vẫn còn phơi áo ướt mong manh
LÊ THIẾU NHƠN
Quê mình cơn lũ đi qua
Bùn non ở lại, vườn hoa cũ rồi
Hẹn cây xanh lại đâm chồi
Hẹn người về lại… bồi hồi lối xưa
Trời xanh cao mấy đọt dừa
Đong đưa tiếng trẻ nô đùa ngoài sân
Vượt qua mấy cuộc phù vân
Người thương khắp nẻo nhanh chân bước về…
HUỲNH VĂN QUỐC
T.H.N